Đi khách sạn với mấy cô tay vịn chưa chồng cùng thằng bạn thân

Hoàng ngồi cuối bàn, tay chống cằm, mắt đượm mệt mỏi, không tập trung. Cô nhìn bé Ngọc ngủ yên, lòng đau như cắt, “Mình phải làm gì để bảo vệ gia đình nhỏ này đây?”
Hoàng đẩy cửa về, thấy Thư cầm điện thoại, mặt tái nhợt, anh hỏi: “Vợ, ai nhắn mà em hoảng vậy?” Thư vội giấu điện thoại sau lưng, “Dạ, tin rác thôi, không có gì,” nhưng giọng run, mắt tránh nhìn anh. Ánh sáng nhợt nhạt từ bầu trời xám xịt chiếu lên sàn gỗ, làm nổi bật những vết xước cũ như dấu tích thời gian không thể xóa nhòa. Hoàng bước ra từ phòng tắm, tóc ướt bết xuống trán, áo sơ mi trắng cài lệch một nút, anh tiến tới ôm Thư từ sau, giọng trầm: “Vợ, tối qua em mơ gì, ú ớ suốt đêm vậy, không khỏe hả?” Thư giật mình, lảng tránh ánh mắt anh, “Dạ gặp ác mộng thôi chồng ơi” nhưng tay cô dưới áo run nhẹ, lòng lo: “Anh để ý mình quá, anh nghi gì rồi sao.” Hoàng nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua, “Ừ, em nghỉ đi, anh đi làm, trưa anh về sớm,” rồi anh xách cặp, bước ra cửa. Sáng sớm, gió lạnh cuối ngày lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi ẩm từ cơn mưa đêm còn đọng trên hiên nhà.